1. Ở một [Em] nơi mà đời quên lối, vẫn còn chiếc ghế [Bm] mây cô gái hay ngồi
Nhặt từng giọt [Am7] khóc đem [D7] giấu sau tận ngày [G] đông
Kệ cô [Em] ấy khóc đến bầm môi, đừng lo chẳng [Bm] sao cũng sẽ ổn thôi
Vì tôi biết [Am7] mà, cô ấy [Bm7] khóc đã nửa đời [Em] qua.
2. Chưa từng [Em] ôm được cành hoa cưới mà tàn phai héo [Bm] hon hơn nửa kiếp người
Nhặt nhạnh vỡ [Am7] nát đem [D7] kết lên vòng hoa [G] tang
Dại khờ [Em] đem thanh xuân mộng mơ, mặc cả với [Bm] đời tâm trí ngẩn ngơ
Nhặt lá du [Am7] miên, che xót [Bm7] xa nửa đời loạn [Em] điên.
ĐK:
Tại sao [Em] chia tay nhau là [D] phải
Ngược [C] đãi con tim non [Bm] dại
Chỉ cần [Am7] em trẻ lại, anh ấy [G] không già đi
Sẽ gặp [F#7] nhau ở sau vỡ [B7] tan.
Vì thanh [Em] xuân không phải để [D] khóc
Mà [C] để lấp lánh hoa [Bm] hồng
Mười ngón [Am7] tay, ôm hết [G] sao muộn phiền?
Em đừng [Am7] buồn em [Bm7] đáng được bình [Em] yên.
2. Chưa từng [Em] ôm được cành hoa cưới mà tàn phai héo [Bm] hon hơn nửa kiếp người
Nhặt nhạnh vỡ [Am7] nát đem [D7] kết lên vòng hoa [G] tang
Dại khờ [Em] đem thanh xuân mộng mơ, mặc cả với [Bm] đời tâm trí ngẩn ngơ
Nhặt lá du [Am7] miên, che xót [Bm7] xa nửa đời loạn [Em] điên.
ĐK:
Tại sao [Em] chia tay nhau là [D] phải
Ngược [C] đãi con tim non [Bm] dại
Chỉ cần [Am7] em trẻ lại, anh ấy [G] không già đi
Sẽ gặp [F#7] nhau ở sau vỡ [B7] tan.
Vì thanh [Em] xuân không phải để [D] khóc
Mà [C] để lấp lánh hoa [Bm] hồng
Mười ngón [Am7] tay, ôm hết [G] sao muộn phiền?
Em đừng [Am7] buồn em [Bm7] đáng được bình [Em] yên.
ĐK:
Tại sao [Em] chia tay nhau là [D] phải
Ngược [C] đãi con tim non [Bm] dại
Chỉ cần [Am7] em trẻ lại, anh ấy [G] không già đi
Sẽ gặp [F#7] nhau ở sau vỡ [B7] tan.
Vì thanh [Em] xuân không phải để [D] khóc
Mà [C] để lấp lánh hoa [Bm] hồng
Mười ngón [Am7] tay, ôm hết [G] sao muộn phiền?
Em đừng [Am7] buồn em [Bm7] đáng được bình [Em] yên
Em đừng [Am7] buồn em [Bm7] đáng được bình [Em] yên.
Đừng lo cô ấy ổn
Lượt xem: 43