[Bb] Rồi mùa đông [Dm] đến ngoài hiên tuyết trắng rơi [F7] đầy.
[Bb] Đời trôi qua [Cm] mau như cây trút hết lá [F] khô.
Trong màn đêm [Bb] đen lẻ [Eb] loi ánh đèn mờ [Bb] soi.
Tiếc thương vơi [F7] đầy xin người nhặt bóng tôi [Bb] đây.
Khi tình chia [Bb] phôi tháng [F] năm vẫn chưa phai nhòa.
Cũng xin một [F7] lần chút tình người vẫn ân [Bb] cần.
Khi màn đêm dần [Bb] buông trần gian đã khép lối [Cm] về.
Thân nhẹ như làn [Bb] mây về với [Eb] cõi hư [Bb] vô.
Thôi từ nay đành [Dm] quên đời trên dương [Bb] thế thoáng [Cm] qua.
Mắt khép môi thôi [F7] cười xin chờ về chốn thiên [Bb] thu.
Rồi mùa đông [Dm] đến từng cơn gió hú bên [F7] thềm.
[Bb] Từng hạt mưa [Cm] rơi khơi thêm bao nỗi vấn [F] vương.
Kiếp người mong [Bb] manh tiếc [Eb] chi thêm một lần [Bb] vui.
Phút giây sau [F7] cùng mong người hãy đến bên [Bb] tôi.
Dẫu là chia [Bb] phôi biết [F] âm dương chia đôi đường.
Phút giây sau [F7] cùng nghe tình xa cách muôn [Bb] trùng.
Khi màn đêm dần [Bb] buông trần gian đã khép lối [Cm] về.
Thân nhẹ như làn [Bb] mây về với [Eb] cõi hư [Bb] vô.
Thôi từ nay đành [Dm] quên đời trên dương [Bb] thế thoáng [Cm] qua.
Mắt khép môi thôi [F7] cười xin chờ về chốn thiên [Bb] thu.
Rồi mùa đông [Dm] đến từng cơn gió hú bên [F7] thềm.
[Bb] Từng hạt mưa [Cm] rơi khơi thêm bao nỗi vấn [F] vương.
Kiếp người mong [Bb] manh tiếc [Eb] chi thêm một lần [Bb] vui.
Phút giây sau [F7] cùng mong người hãy đến bên [Bb] tôi.
Dẫu là chia [Bb] phôi biết [F] âm dương chia đôi đường.
Phút giây sau [F7] cùng nghe tình xa cách muôn [Bb] trùng.
Dẫu là chia [Bb] phôi biết [F] âm dương chia đôi đường.
Phút giây sau [F7] cùng nghe tình xa cách muôn [Bb] trùng...
Lần cuối bên nhau
Lượt xem: 17