Lời thoại :
“ Anh yêu dấu mình chờ nhau.
Đã mấy thu qua chất đầy nỗi nhớ.
Thời gian phủ một màu đen tối.
Như ngục thất tội tình.
Như muôn tinh cầu tan vỡ.
Không có anh kiếp sống chập chờn.
Như lạc vào giữa vùng bão tố.
Không có anh.
Linh hồn em ngơ ngác giữa trần gian.
Bơ vơ lạnh lẻo.
Như mây lạc giữa đồi trăng.
Như cung đàn kia lỡ nhịp... “
Trong đêm [Bb] thâu bóng ai trên đồi hoang.
Về bên [F] trời tìm cánh hoa [Cm] rơi.
Thương nhớ [Bb] ai những đêm dài nhung [F] nhớ.
Để mây [F7] ngàn lạc giữ đồi [Cm] trăng.
Oh oh oh oh [Bb] oh...
Dẫu biết đêm [Bb] về mấy thu qua lá [Cm] rơi.
Chờ đã bao [F] năm thời gian như ngục [Dm] tối.
Tình nầy chưa [Bb] hết chén men say đã [Cm] xa.
Một cánh chim [F7] bay rụng theo chiều sắp [Bb] tàn.
Đường về nào [Cm] hay có tiếng chuông nhẹ [Bb] đưa.
Lời từ ngàn [F] xưa nhắn với bao mùa [Eb] trăng [Dm] vàng.
Gió [Cm] thu sang lá rơi đầy lối [Gm] xưa.
Người là yêu [Cm] dấu đến với bao niềm[Bb] thương.
Đừng là mùa [F] đông khiến lá hoa sầu [Eb] vương.
Đêm giá [Dm] băng rơi về [Cm] đây, giũa mùa [bb] trăng.
Dẫu biết đêm [Bb] về mấy thu qua lá [Cm] rơi.
Chờ đã bao [F] năm thời gian như ngục [Dm] tối.
Tình nầy chưa [Bb] hết chén men say đã [Cm] xa.
Một cánh chim [F7] bay rụng theo chiều sắp [Bb] tàn.
Đường về nào [Cm] hay có tiếng chuông nhẹ [Bb] đưa.
Lời từ ngàn [F] xưa nhắn với bao mùa [Eb] trăng [Dm] vàng.
Gió [Cm] thu sang lá rơi đầy lối [Gm] xưa.
Người là yêu [Cm] dấu đến với bao niềm[Bb] thương.
Đừng là mùa [F] đông khiến lá hoa sầu [Eb] vương.
Đêm giá [Dm] băng rơi về [Cm] đây, giũa mùa [Bb] trăng.
Người là yêu [Cm] dấu đến với bao niềm[Bb] thương.
Đừng là mùa [F] đông khiến lá hoa sầu [Eb] vương.
Đêm giá [Dm] băng rơi về [Cm] đây, giũa mùa [Bb] trăng...
Mây lạc đồi trăng
Lượt xem: 10