Một [F#m] ngày chợt [A] nhớ chốn quê [F#m] nhà.
Nơi [F#m] tôi sống [E] qua tuổi [F#m] thơ.
Có nắng chiều [A] rơi dưới hiên nhà.
Ru [C#7] lời bình yên có bao giờ tôi [F#m] quên.
Me [F#m] tôi sớm [E] khuya ngồi chong [F#m] đèn.
Khâu chiếc áo [E] tôi sờn [F#m] vai.
Cha tôi sớm [E] xa làng quê.
Từ khi tôi đang [C#7] còn ấu [F#m] thơ.
Nhớ đến tháng [E] năm tuổi [Bm] thơ thật [F#m] buồn.
Nhưng tôi chẳng [E] bao giờ [F#m] quên.
Nhớ mãi ánh [E] trăng từng đêm ngủ [A] yên.
Bên sông mơ [C#7] màng cùng [F#m] tôi.
Dẫu [G#m] biết cách [F#] xa ngàn phương [G#m] trời.
Nhưng tôi không [F#] bao giờ [G#m] quên.
Nếu đến [F#] khi lìa xa [G#m] người chẳng còn gì.
Đưa tôi [D#7] về nơi quê nhà thân [G#m] yêu.
Quê hương [G#m] ơi cho [F#] tôi một nấm [G#m] mồ.
Yên vui bên [F#] mái tranh [G#m] xưa.
Đêm [G#m] đêm có [F#] trăng cùng tôi chuyện trò.
Từ khi ta [D#7] còn ấu [G#m] thơ.
Ôi quê [G#m] hương dấu [F#] yêu giờ đâu [G#m] còn.
Nơi tôi chẳng [F#] bao giờ quên.
Nhớ [G#m] mãi ánh [F#] trăng vàng trên [G#m] đồi.
Cùng tôi năm xưa biết đâu [D#7] tìm người [G#m] ơi.
Người [G#m] ơi....!
Mơ về căn nhà xưa (The house of the rising sun)
Lượt xem: 8