1. Em sinh ra giữa trần [Em] gian, nhưng có bao giờ được sống làm [C] người
Những bàn tay chạm vào [Am] em, chỉ để trói buộc một cuộc [B7] đời
Áo trắng cưới mỏng [Am] manh mỏng manh mỏng manh, đêm trăng nhuốm mùi [Em] tanh
Bàn thờ cao, lời nguyền trao, em hóa thành [B7] ma quỷ giữ kho [Em] báu.
T-ĐK:
Em ở [Am] đây một mình, một [B7] mình, một mình ở [Em] đây
Em ở [Am] đây một mình, một [B7] mình, một mình ở [Em] đây.
ĐK:
Em chẳng còn đau chẳng còn [Am] khóc
Chỉ còn [B7] lại là những mảnh vỡ đêm [Em] đông
Một mình ở nơi đất [Am] lạnh, người [B7] có nhớ em [Em] không?
Ngàn mộng mơ chợt tan [Am] biến
Khi phận [B7] đời vừa cập bến nên [Em] duyên
Người trao em đống bạc [Am] vàng
Cùng [B7] một lời nói giã [Em] biệt.
2. Ai đi qua phía trên [Am] em, có nghe tiếng gọi đêm [Em] dài
Ai đào lên những tàn [F#m] tro, có [B7] thấy nỗi đau còn [Em] hoài
Tình yêu chưa kịp nở [Am] hoa, phận [D] đời vùi dưới gót người [G] ta
Em chẳng còn ước [C] mơ, chỉ [B7] còn linh hồn rệu [Em] rã.
T-ĐK:
Em ở [Am] đây một mình, một [B7] mình, một mình ở [Em] đây
Em ở [Am] đây một mình, một [B7] mình, một mình ở [Em] đây.
ĐK:
Em chẳng còn đau chẳng còn [Am] khóc
Chỉ còn [B7] lại là những mảnh vỡ đêm [Em] đông
Một mình ở nơi đất [Am] lạnh, người [B7] có nhớ em [Em] không?
Ngàn mộng mơ chợt tan [Am] biến
Khi phận [B7] đời vừa cập bến nên [Em] duyên
Người trao em đống bạc [Am] vàng
Cùng [B7] một lời nói giã [Em] biệt.
ĐK:
Em chẳng còn đau chẳng còn [Am] khóc
Chỉ còn [B7] lại là những mảnh vỡ đêm [Em] đông
Một mình ở nơi đất [Am] lạnh, người [B7] có nhớ em [Em] không?
Ngàn mộng mơ chợt tan [Am] biến
Khi phận [B7] đời vừa cập bến nên [Em] duyên
Người trao em đống bạc [Am] vàng
Cùng [B7] một lời nói giã [Em] biệt.
Một mình ở đây (Út Lan OST)
Lượt xem: 10