1. Sao kể [Dm] hết duyên phận trái ngang,
Như mây [Gm] cuốn theo [Am] từng lớp [Dm] sương.
[Gm] Những đêm ta lặng nghe,
[Bb] Gió cuốn tiếng ca hồng [F] trần.
[Bb] Ai buông xuống câu lỡ [C] làng,
[Bb] Cho tim vỡ theo vận [Dm] mệnh.
2. Bao nhiêu [Dm] ước mơ cũng phai hao,
Lòng ai [Gm] nỡ gieo [Am] từng nỗi [Dm] đau.
[Gm] Giống như men tình say,
[Bb] Uống hết vẫn [C] cay càng [F] cay.
[Bb] Bao nhiêu tiếng nhớ gọi [C] về,
[Bb] Theo mây trắng bay vụt [Dm] bay.
ĐK: [Dm] Một khúc hát rơi vào cơn gió xa.
[Bb] Ai thấu hết bao “dư [C] vị thăng [F] trầm”.
[Gm] Một đoạn thương tâm [Am] tịch mịch [Dm] phai mờ.
[Bb] Lời than oán vẫn [C] còn “nước [Am] chảy hoa [Dm] trôi. [Bb][C]”
[Dm] Một khúc nhớ mang người xa khỏi ta.
[Bb] Nơi sương khói câu “hoa [C] nở chóng [F] tàn”.
[Gm] Dạt dào hương xưa [Am] cuồn cuộn [Dm] mưa rơi.
[Bb] Còn vọng mãi tiếng “[C] sơn hà [Am] thiên thu.[Dm]”
3. Bao nhiêu [Dm] tiếng thương rồi cũng phai,
Lòng như [Gm] gió vương [Am] từng nhánh [Dm] mai.
[Gm] Nếm men duyên nhạt phai,
[Bb] Uống hết chén [C] cay càng [F] say.
[Bb] Bao nhiêu nhớ thương gọi [C] về,
[Bb] Theo mưa gió bay vụt [Dm] bay.
ĐK: [Dm] Một khúc hát rơi vào cơn gió xa.
[Bb] Ai thấu hết bao “dư [C] vị thăng [F] trầm.”
[Gm] Một đoạn thương tâm [Am] tịch mịch [Dm] phai mờ.
[Bb] Lời than oán vẫn [C] còn “nước [Am] chảy hoa [Dm] trôi. [Bb][C]”
[Dm] Một khúc nhớ mang người xa khỏi ta.
[Bb] Nơi sương khói câu “hoa [C] nở chóng [F] tàn.”
[Gm] Dạt dào hương xưa [Am] cuồn cuộn [Dm] mưa rơi.
[Bb] Còn vọng mãi tiếng “[C] sơn hà [Am] thiên thu. [Dm]”
Một khúc hồng trần (yī qū hóng chén 一曲红尘)
Lượt xem: 6