Trên sân ga [Cm] chiều bao người đưa [Gm] tiễn.
Tàu đến rồi [D] đi mình ta đứng chờ.
Đường đến hư [Cm] vô còn đâu tái [D] ngộ.
Một lần ra [D7] đi tay vẫy biệt [Gm] ly.
Đêm đông qua [Cm] dài nên ngày chẳng [Gm] đến.
Nhìn bóng mình [D] trên tường trắng im [Bb] hơi.
Tuyết rơi mấy mùa lạnh buốt da [Dm] người.
Phố khuya u [D7] buồn tiếng than ngân [Gm] dài.
Từ nay lê [Bb] bước nơi quê [Eb] người.
Cô đơn như [Cm] cánh chim cuối [Gm] trời.
Mười năm đâu [Bb] dễ quên câu [Eb] thề.
Quê hương ngăn [D7] cách bước chân [Gm] về.
Thôi xa nhau [Cm] rồi bên bờ sinh [Gm] tử.
Từng lớp người [D] đi lặng yên cúi đầu.
Nhìn sóng âm [Cm] u đùa thân xác [D] nầy.
Bỏ lại trần [D7] gian một màu tang [Gm] trắng.
Cho tôi mơ [Cm] về bên dòng sông [Gm] cũ.
Nhìn bóng hoàng [D] hôn chợt nhớ quê [Bb] xưa.
Nhớ câu thơ buồn Mẹ hát năm [Dm] nào.
Ước mơ một [D7] ngày người biết thương [Gm] người.
Từ nay lê [Bb] bước nơi quê [Eb] người.
Cô đơn như [Cm] cánh chim cuối [Gm] trời.
Mười năm đâu [Bb] dễ quên câu [Eb] thề.
Quê hương ngăn [D7] cách bước chân [Gm] về.
Thôi xa nhau [Cm] rồi bên bờ sinh [Gm] tử.
Từng lớp người [D] đi lặng yên cúi đầu.
Nhìn sóng âm [Cm] u đùa thân xác [D] nầy.
Bỏ lại trần [D7] gian một màu tang [Gm] trắng.
Cho tôi mơ [Cm] về bên dòng sông [Gm] cũ.
Nhìn bóng hoàng [D] hôn chợt nhớ quê [Bb] xưa.
Nhớ câu thơ buồn Mẹ hát năm [Dm] nào.
Ước mơ một [D7] ngày người biết thương [Gm] người.
Ước mơ một [D7] ngày người biết thương [Gm] người....
Mười năm đâu dễ
Lượt xem: 4